*

Album


*

Tôi muốn chạy trốn bức hình, chạy trốn đứa con nít trong bức hình đó, nhưng nó...  dai như đỉa!

*

Napalm Girl

The photo took just a second, but it is timeless. She races towards the reader on countless front pages, a little girl in torment. Nine-year-old Kim Phuc, flees down a highway after napalm bombing. Associated Press photographer Huynh Cong Ut not only took the photo, but it also changed his life and that of Kim's.
    June 8 1972 and Kim hears a soldier screaming, "We have to run out of this place! They will bomb here and we will be dead!" Yellow and purple smoke bombs wreathed a temple where her family took refuge for three days while North and South Vietnamese forces battled over their village.
    Kim watched a South Vietnamese Skyraider swoop towards her. Canisters tumbled from it, twisting end over end to evaporate on the ground in unbearable orange flames that leapt onto her left arm as her cotton clothes shredded. The pain seared her skin and muscle. Nearby trees exploded and the ground shook.
    Kim's first thought as she brushed her blisters with her right arm was, "I will be ugly, and I'm not normal any more. People will see me in a different way." As shock took over she ran screaming down Highway 1 behind her older brother, unaware of the foreign journalists in front of her. She passed out.
    Ut, the 21-year-old Vietnamese photographer, burst into tears at the sight and took the picture. He then drove Kim to a hospital, where he was told she was beyond help. He thought, "If I don't help her - if something happened and she died - I think I'd kill myself after that." Using his US. press pass, he implored doctors to save her. They agreed.
    Developing his film in the agency's Saigon office he stared at the naked little girl. His colleagues worried that AP's anti-nudity policy would kill it. But legendary photographer and AP photo editor Horst Faas could see that while this picture might break the rules its impact transcended such boundaries.
    A couple of days later a TV correspondent, Christopher Wain, who gave Kim water from his canteen and poured it on her burning back on the highway, tracked her down. He fought to have her moved to an American unit where her burns could be properly treated and she would have a chance to live.
    Thirty percent of her body was raw third-degree burns, but her face was unscathed. “I had no idea where I was or what happened to she said. "I woke up and I was in the hospital with so much pain, and then the nurses were around me."
    Her ordeal worsened. At 8 am each day nurses had to put her into a bath to cut off her dead skin. She fainted with pain.
    Thirteen months and countless operations and skin grafts later she could leave hospital. She wanted to go home.
    She had been shown the photo and knew Ut had won the Pulitzer Prize.
    Kim moved to a small village near the Cambodian border, occasionally visited by Ut and other journalists. Once South Vietnam came under northern control in April 1975 life became harder for her. Painkillers and even treatment cost too much. Shocking headaches and pain filled her teenage years.
    She set herself on a path to become a doctor but was plucked out by the government as a propaganda tool and returned to her home province. Her interviews were scripted. "I wanted to escape that picture:' she said. "I got burned by napalm, andI became a victim of war ... but growing up then, I became another kind of victim."
    She began to wish she died in the bombing, with her cousin and South Vietnamese soldiers. A journey West Germany in 1982 for medical care with the help of a foreign journalist began to change her life. Vietnam's Prime Minister was touched by her ordeal and organised study for her in Cuba. 
    Photographer Ut was now in Los Angeles. They met in 1989,  but were never alone. At school, Kim had met Bui Huy Toan, who could not be less concerned about her scars. They decided to marry and honeymoon in Moscow in 1992. Their plane stopped in Canada where they defected. She called Ut.
    She wanted nothing more to do with reporters but she was found near Toronto. A book and a documentary film followed as now she took control of her story. She became a U.N. Goodwill Ambassador to help victims of war, meeting Ut many times. In London she was introduced to the Queen.
    Ut still works for AP. "Today, I'm so happy I helped Kim;' he says."I call her my daughter." As for Kim Phuc, at the age of 49 she said, "I really wanted to escape from that little girl. But it seems to me that the picture didn't let me go."

gau

Cái hình GCC ngồi gửi hình cho UPI, tay trái chưa cử động OK, vì mìn VC mà chẳng bảnh sao?

Note: Từ cái khung cửa sổ kế bên Gấu, nhìn ra, bữa đó, Gấu nhìn thấy cảnh trực thăng bắn rốc kết xuống vùng Trảng Bàng, và ít giờ sau đó, nhân viên AP mang bức hình Kim Phúc lên Đài, để chuyển đi bằng phương pháp VTD.
Trạm nhận đầu tiên là văn phòng AP tại Tokyo.


Các binh sĩ lực lượng Nam Việt Nam chạy theo nhóm trẻ em sợ hãi, (Bé gái 9 tuổi Kim Phúc ở giữa trái),khi chúng chạy xuống lộ 1 gần Trảng Bàng sau một cuộc tấn công bằng bom napalm trên không vào nơi bị nghi ngờ cất giấu lực lượng Bắc Việt Nam, ngày 08 tháng 6, năm 1972. Một máy bay của Nam Việt Nam đã thả bom nhầm vào làng có quân đội và người dân miền Nam Việt Nam. Bé gái trần truồng do gạt bỏ áo quần bốc lửa trong khi bỏ chạy. Các trẻ em từ trái sang phải là: Phan Thanh Tâm, em trai của Kim Phúc, người đã bị mất một mắt, Phan Thanh Phước em trai của Kim Phúc, Kim Phúc, và anh em họ của Kim Phúc là Hồ Văn Bon, và Hồ Thị Ting. Đằng sau họ là những binh sĩ của Sư đoàn 25 quân đội Nam Việt Nam. (Ảnh AP / Nick Út)

[IMG]


(Hình3/3) Các phóng viên và binh sĩ và quân đội miền Nam Việt Nam vây quanh sơ cứu cho bé Kim Phúc 9 tuổi trên đường 1 gần Trảng Bàng sau khi cô bị đốt cháy bởi một cuộc tấn công bằng bomb napalm, ngày 8 tháng 6 1972. Một máy bay của quân đội Nam Việt Nam đã thả bomb nhầm mục tiêu vào một ngôi làng ở vùng này. (AP Photo / Nick Út)


[IMG]

P/s : chị Kim Phúc hiện đang định cư tại Canada. Phóng viên Nick Út thời gian qua cũng trở lại Việt Nam nhiều lần và tham gia hiều khóa đào tạo phóng viên ảnh cho các báo Việt Nam  (1)

Our Vietnam

*

Lũ Bắc Kít coi mạng người rẻ lắm. Mà người ở đó nhiều lắm, rẻ như bèo. Tướng Mẽo lập lại lời Lê Duẩn, Võ Tướng Quân.
Ngụy thua cũng là vì vậy, chúng coi trọng mạng người. Gấu, khi làm cho UPI đã từng gửi những bức hình, chụp ba bốn tên Bắc Kít, bị xiềng vô 1 khẩu súng máy. Thằng này chết, thằng kia kéo khẩu súng về phía mình, bắn tiếp.

*

*

It doesn't sound like much now, but $40,000 from the CIA meant the end of Ngo Dinh Diem as leader of South Vietnam. The cash went to some of his generals, with the undertaking that the US would not oppose their brutal takeover.

That month the U.S. ambassador to South Vietnam, Henry Cabot Lodge, flew into Saigon to tell Diem: "I want you to be successful. I want to be useful to you. I don't expect you to be a 'yes man: I realize that you must never appear a puppet of the United States." Lodge said Diem also had to realize American public opinion had turned against him. Lodge said the U.S. favored religious tolerance. Diem's policies were "threatening American support of Vietnam': Diem had to set his house in order by removing Ngo Dinh Nhu, silencing the outspoken Madame Nhu, punishing those responsible for the massacre in Hue and coming to terms with the Buddhists. Washington was no longer prepared to support his regime unconditionally. Lodge was ignored and Diem began to be seen as an obstacle in efforts to unite the South Vietnamese against communism. President Kennedy withdrew CIA protection. The generals moved early in November, 1963. The plotters promised Diem that he would be allowed to leave the country but changed their minds and killed him. He was 62 and had paved the way for the war to come.

Bốn chục ngàn đô. Bây giờ thì chẳng đáng gì, nhưng đó là số tiền Xịa chi cho lũ tướng lãnh Ngụy để làm thịt ông.
Trong bài viết về Kennedy, “Trong Bịnh Hoạn và bằng Giấu Giếm, In Sickness and by Stealth”, Christopher Hitchens, điểm cuốn tiểu sử của Kennedy, “The Unfinished Life”, của Robert Dallek, phán, đây là đòn găng tơ của K. Ông cho biết chính Xịa đốt lãnh sự quán Mẽo ở Cộng Hoà Dominique để có cớ xâm lăng nước này.
Đòn Vịnh Bắc Bộ, như Mẽo bật mí, cũng phịa ra để có cớ dội bom Bắc Kít, phong toả Hải Phòng, bắt Bắc Bộ Phủ vô bàn hội nghị, chấm dứt cuộc chiến.
Chuyện thường ngày ở huyện. Tuy nhiên, không có tên nào khốn kiếp như lũ Bắc Kít, khi chúng ra lệnh cho đám VC Nam Bộ phịa ra cú đầu độc tù VC ở Phú Lợi, để làm nổ ra cuộc chiến: Lấy chính đất nước Mít, dân Mít, xứ Nam Kít làm mồi nhử Mẽo!
VC chuyên chơi đòn này, suốt hai cuộc chiến. Với Pháp, phải làm thịt Việt Gian, là lũ đảng phái quốc gia không theo Vẹm.

Đến bây giờ, chúng vẫn xử dụng đòn này, khi cần làm thịt dân Mít, những ai đòi hỏi dân chủ.

Khi ra lệnh giết Phạm Quỳnh, cũng là lúc bác Hồ ngồi vô bàn viết, thảo cái giấy, sau này đưa cho con cái của PQ, ngày sau lịch sử sẽ minh oan cho cha cháu!
Những sự kiện trên, bây giờ rõ như ban ngày. Cớm VC vô nhà Bọ Lập, chúng tớ phòng cháy chữa cháy, đếch phải Cớm.
Không thế, làm sao bắt "quả tang", BL đang....  BL?

Hà, hà!

Thằng em trai của Gấu, chết lãng nhách, vì 1 viên đạn, trong cả băng AK, bắn từ bên kia sông, xuống sông, rồi viên đạn, theo luật khúc xạ chui ra khỏi mặt nước, bay tới nằm sau ót cu cậu. Một viên đạn hết đà, giả như đụng bất cứ 1 chỗ nào, thì chỉ làm trầy da.
Đang dẫn tiểu đội tuần tra vòng đai phi trường Sóc Trăng, khi nghe tiếng súng từ phía bên kia sông, do phản xạ, bèn cúi đầu né, cái nón sắt, do quên không buộc dây, rớt xuống, phô cái ót trắng hếu cho viên đạn hết đà chu vô não, nằm luôn đó. Viên bác sĩ quân y nói với Gấu, tôi không lấy nó ra, sợ nát khuôn mặt.

Kennedy chết, ngược lại. Do bịnh, ngồi xe trần, ngồi thẳng được là nhờ 1 cái giá, 1 thứ “back-brace”, như Christopher Hitchens cho biết. Chính vì thế, ông không làm sao xoay sở, phản xạ phản xiệc, khi nghe tiếng súng, và đành ngồi chết trân hứng viên đạn!

Diệm chết, đúng như Gấu phán, mi làm bồi Mẽo, Mẽo ra lịnh sao, phải làm theo, đéo làm theo, là ông xịt!
Bài viết trên tờ “Our Viet Nam”, cho biết, Mẽo ra lệnh khử vợ chồng Nhu, làm sao khử, thế là xong đời Diệm.
Những giai thoại về Nhu cho người ra Bắc, gặp Bác Hồ này nọ, theo Gấu, có thể có, vì cái chuyện Diệm không muốn GI vô Việt Nam là có thiệt, ông chết vì cú này, đúng hơn.
Trong số báo mới mang về, có bài viết về liên hệ giữa Tẫu và Bắc Kít, cho thấy, không có Tẫu, là Mít thoát cả hai cuộc chiến.
Điều này cũng dễ đoán. Bắc Kít phải lệ thuộc Tẫu tới cỡ nào thì mới răm rắp nghe theo Tẫu khi chúng ra lệnh phát động cuộc Cải Cách Ruộng Đất. Chính nhờ nó, phát động sớm, mà có vụ di cư. Ngụy phải cám ơn Tẫu, không chỉ một, mà hai lần, vụ di cư và vụ tù cải tạo.

Không có Tẫu đếch có Ngụy!

Hà, hà!

*

*




*

*

Ngo Dinh Diem
It doesn't sound like much now, but $40,000 from the CIA meant the end of Ngo Dinh Diem as leader of South Vietnam. The cash went to some of his generals, with the undertaking that the US would not oppose their brutal takeover. Born in 1901 and educated in French Catholic schools, Diem progressed quickly as a bureaucrat under the French, becoming a provincial governor at 25. As the war against the French occupiers grew, Diem went to the U.S., where he met powerful fellow-Catholics such as the future President, John F. Kennedy, putting himself forward as a leader once the French were out. At a conference in Geneva in 1954, the US duly put Diem's name forward, but the French responded that he was "not only incapable but mad': He was, however, finally seen as the chief hope for keeping South Vietnam out of communist hands. The French withdrawal was astonishing, with some entire buildings and departments emptied, their contents packed and shipped back to France. Key resources, from military equipment down to phones and typewriters, were taken. By late 1955, South Vietnam had almost no army, no police force and no bureaucracy. Diem relied on American advisors and his family, especially his four brothers and a sister-in-law, and gave key roles to his family, close friends and political allies. These posts extended into top government leadership, military, business and the Catholic Church. His closest confidante was his brother, Ngo Dinh Nhu, an opium-addicted neo-Nazi who lived beside Diem in the presidential mansion. Nhu oversaw the creation and organization of the Army of the Republic of Vietnam while running private armies and anti-communist "death squads': In office Diem snubbed the U.S. and grew increasingly unpopular with the people. But with American help he survived several coup attempts.

His greatest trick was to follow. In October, 1955, the South Vietnamese people had to choose between Bo Dai, the former Emperor of Vietnam, and Diem for the leadership of the country. The plan was to have two ballot papers, red for Diem and green for Bao Dai. It was thought the Vietnamese belief that red signified good luck while green meant bad fortune, would influence the vote. But at the polling stations Diem's backers told voters to put the red ballot into envelopes and discard the green ones. Those who defied the order were beaten up, some to pulp. Diem told his American advisors he had 98.2 per cent of the vote. They suggested about 70 per cent would be a better figure, but he refused and so the election vaporized his authority. Then the North Vietnamese government reminded Diem that under the Geneva Agreement a General Election for the whole of the country was due in July, 1956. Refusing to accept this, he began rounding up his opponents and before long about 100,000 people were in prison camps, including communists, socialists, journalists, trade unionists and religious leaders. Children caught writing anti- Diem graffiti on walls were jailed. The realisation that Diem would ignore the agreement led to many people joining guerilla groups in the forests. Attacks on Diem's bureaucrats began, with an estimated 1200 killed in 1959. That year his government began a massive resettlement program, forcing peasants in small villages or isolated areas, often at gunpoint, to move to populated areas under government control. By the early 1960s there were more than two dozen of these 'Agrovilles' each with several thousand peasants. Massive social a economic disruption ensued, with families torn apart, taken fro the countryside they knew and away from their sacred sites, such as temples and ancestral graves. Most ''Agrovilles'' were not big enough for everyone to get plots or even to farm. Catholics like Diem were privileged under the French, despite the country being about 70 per cent Buddhist. Diem kep the anti-Buddhist laws passed by the French. This began a tragic train of events. On May 8, 1963, Buddhists in the magnificent ancient city of Hue marked the 2,527th birthday of the Buddha. Police fired into a crowd, killing a fleeing woman and eight The impassioned response of the Buddhists made front pages around the world. On June 11, 1963, Thich Quang Duc, a 66- year old monk, sat in the middle of a busy Saigon road amid monks and nuns. They poured petrol on his head and set him on fire. "As he burned he never moved a muscle;' said a witness, "never uttered a sound, his outward composure in sharp contrast to the wailing people around him." Diem's government's jailed thousands of monks, many of whom just vanished. Within two months five more monks burnt themselves to death.  Said a member of the South Vietnamese government: "Let them burn and we shall clap our hands." Another offered Buddhists petrol. That month the U.S. ambassador to South Vietnam, Henry Cabot Lodge, flew into Saigon to tell Diem: "I want you to be successful. I want to be useful to you. I don't expect you to be a 'yes man: I realize that you must never appear a puppet of the United States." Lodge said Diem also had to realize American public opinion had turned against him. Lodge said the U.S. favored religious tolerance. Diem's policies were "threatening American support of Vietnam': Diem had to set his house in order by removing Ngo Dinh Nhu, silencing the outspoken Madame Nhu, punishing those responsible for the massacre in Hue and coming to terms with the Buddhists. Washington was no longer prepared to support his regime unconditionally. Lodge was ignored and Diem began to be seen as an obstacle in efforts to unite the South Vietnamese against communism. President Kennedy withdrew CIA protection. The generals moved early in November, 1963. The plotters promised Diem that he would be allowed to leave the country but changed their minds and killed him. He was 62 and had paved the way for the war to come.Thằng em trai của Gấu, chết lãng nhách, vì 1 viên đạn, trong cả băng AK, bắn từ kia kia sông, xuống sông, rồi viên đạn, theo luật khúc xạ chui ra khỏi mặt nước, bay tới nằm sau ót cu cậu. Một viên đạn hết đà, giả như đụng bất cứ 1 chỗ nào, thì chỉ làm trầy da.
Đang dẫn tiểu đội tuần tra vòng đai phi trường Sóc Trăng, khi nghe tiếng súng từ phía bên kia sông, do phản xạ, bèn cúi đầu né, cái nón sắt, do quên không buộc dây, rớt xuống, phô cái ót trắng hếu cho viên đạn hết đà chu vô não, nằm luôn đó. Viên bác sĩ quân y nói với Gấu, tôi không lấy nó ra, sợ nát khuôn mặt.

Kennedy chết, ngược lại. Do bịnh, ngồi xe trần, ngồi thẳng được là do 1 cái giá, 1 thứ “back-brace”, như C. Christopher cho biết. Chính vì thế, ông không làm sao xoay sở, phản xạ phản xiệc, thua, khi nghe tiếng súng, và đành ngồi chết trân hứng viên đạn!

Diệm chết, đúng như Gấu phán, mi làm bồi Mẽo, Mẽo ra lịnh sao, phải làm theo, đéo làm theo, là ông xịt! Bài viết trên tờ “Our Viet Nam”, cho biết, Mẽo ra lệnh khử vợ chồng Nhu, làm sao khử, thế là xong đời Diệm. Những gia thoại, về Nhu cho người ra Bắc, gặp Bác Hồ này nọ, theo Gấu, có thể có, vì cái chuyện Diệm không muốn GI vô Việt Nam là có thiệt, ông chết vì cú này, mới đúng. Trong số báo TV mới mang về, có bài viết về liên hệ giữa Tẫu và Bắc Kít, cho thấy, không có Tẫu, là Mít thoát cả hai cuộc chiến.

Điều này cũng dễ đoán, Bắc Kít phải lệ thuộc Tẫu tới cỡ nào thì mới răm rắp nghe theo Tẫu khi chúng ra lệnh phát động cuộc Cái Cách Ruộng Đất. Chính nhờ nó, phát động sớm, mà có vụ di cư. Ngụy phải cám ơn Tẫu, không chỉ một, mà hai lần, vụ di cư và vụ tù cải tạo. Không có Tẫu đếch có Ngụy!

Hà, hà!