*

Album


*


Rằng, đời người có dịp thoải mái tới đỉnh, trong khoảng vài ngày là một huyền thoại mà tôi chẳng hề tin khi còn trẻ. Nhưng bây giờ, sống lại cái kinh nghiệm đã từng trải qua vào đầu một mùa hè cực hè, thì tôi đành phải thú nhận một chuyện như thế là hoàn toàn có thể xẩy ra. Và cảm nhận nó với tất cả niềm kinh hoàng thần thánh, thiêng liêng.
Năm đó, tôi 28 tuổi. và, như là một nhà văn, thì tôi đang xây dựng sự nghiệp của mình tiếp theo một cú khởi đầu rất ư là thành công của những tác phẩm đầu tay. Như là một tiểu luận gia nữa chứ: tôi đóng vai phát ngôn viên của thế hệ trẻ - một thế hệ, đối mặt với sự thất trận ê chề vào lúc niên thiếu, đã sống cái tuổi trẻ của họ vào lúc dân chủ đang nở rộ ở Nhựt bổn.

Lại còn thêm tí thảm kịch cá nhân nữa chứ. Vừa vô nhà đẻ chứng kiến thằng bé con đầu lòng ra đời. Đầu thằng bé bị hư hại nặng, và vị bác sĩ phán, phải mổ gấp, và mổ thì mổ, chưa chắc thằng bé đã thoát bị hư cái đầu, nếu may ra mà thoát chết.
Trong tình cảnh đó, tôi làm chuyến “đi và sống”, hay nói theo VC, “đi thực tế”, đầu tiên: Thăm Hiroshima. Tòa báo ra lệnh, viết 1 bài phóng sự về cuộc hội họp chính trị tầm mức quốc tế, nhắm huỷ bỏ võ khí nguyên tử, xẩy ra vào mùa hè năm đó – và người ta tiên đoán, nó sẽ gây ra ở Nhật Bản, một sự chia tẽ trầm trọng, phản ảnh cái sự căng thẳng giữa những đại quyền lực trên bàn cờ thế giới.
Sau một tuần lễ qua đi trong thành phố, tôi ngồi làm 1 cú nhìn lại cuộc đời riêng tư của tôi. Điều này còn đưa đến sự thay đổi đến tận gốc rễ văn chương của chính tôi: Đúng là 1 cú mà tôn giáo gọi là chuyển kiếp. Ba mươi hai năm sau, bây giờ, tôi vưỡn còn nhận ra sức nặng và chiều sâu của kinh nghiệm này.
Tuần lễ đó bắt đầu bằng 1 chuỗi phỏng vấn- những cá nhân bị dính phóng sạ, và luôn cả những y sĩ, cuộc sống hàng ngày, ý nghĩ của họ. Ý đồ của tôi, chuyển tất cả lên một bình diện cao hơn, một viễn ảnh rộng hơn, khi gợi ra nội dung xã hội, chính trị, trong đó họ sống, và tôi còn đưa ra, động cơ hoàn toàn cá nhân, nhưng cơ bản, của bài tiểu luận. Người ta chỉ trích tôi, từ một vài sự kiện mà vẽ ra cả 1 cuộc du hành nội tâm để chiêm nghiệm về mình - một nhận xét quả là thích đáng.
Tuy nhiên ba mươi hai năm đã qua, nhìn lại, tôi nhận ra một điều, từ những gì mà tôi chứng kiến, trải qua tại Hiroshima mùa hè năm đó, và từ những suy tưởng, chiêm nghiệm của riêng tôi, có cái gì vượt lên, và trở thành phổ cập. Hay ít ra, từ đó tạo nên cái gọi là viễn ảnh về con người, về xã hội, về thế giới, hiện hữu trong tác phẩm tôi. Trong cuộc đời văn chương của tôi tiếp theo, đã nhiều lần tôi nhìn lại bước ngoặt mùa hè Hiroshima của tôi, và nó lại như mới. Không có mùa hè đó, tôi chắc chắn một điều, là đếch có tôi, như là một nhà văn, như là 1 con người kéo dài hiện hữu, kể từ mùa hè năm đó! Cả một cuộc đời dài thòng, đã "tới chỉ", quyết định, décisive, c

PRÉFACE
POUR LA NOUVELLE ÉDITION ANGLAISE
(Mars 1995)

Qu 'une vie d 'homme puisse se jouer de facon décisive en l'espace de quelques jours, voilà un mythe auquel je ne croyais pas dans ma jeunesse. Mais à présent, quand je repense à l'expérience que j'ai vécue il y a trente-deux ans, entre le début et le plus fort de l'été, je suis bien obligé de reconnaitre que ce genre de choses est tout à fait possible. De le reconnaitre avec un sentiment de terreur sacrée.
Cette année-là, j'avais vingt-huit ans, et en tant que jeune romancier je peux dire que j'étais en train, à la suite du succès de mes débuts, d 'édifier ma carrière. En tant qu 'essayiste également : je jouais le role de porte-parole de la jeune génération - celle qui, confrontée à la défaite au moment de l'adolescence, avait vécu sa jeunesse à l'époque où la démocratie était en plein essor au Japon. Et pourtant, en tant qu 'écrivain, je me sentais déja dans l'impasse.

Ghi chú về Hiroshima

Tựa cho bản tiếng Anh mới, Tháng Ba, 1995

Kenzaburô Ôé

Rằng, đời người có dịp thoải mái tới đỉnh, trong khoảng vài ngày là một huyền thoại mà tôi chẳng hề tin khi còn trẻ. Nhưng bây giờ, sống lại cái kinh nghiệm đã từng trải qua vào đầu một mùa hè cực hè, thì tôi đành phải thú nhận một chuyện như thế là hoàn toàn có thể xẩy ra. Và cảm nhận nó với tất cả niềm kinh hoàng thần thánh, thiêng liêng.
Năm đó, tôi 28 tuổi. và, như là một nhà văn, thì tôi đang xây dựng sự nghiệp của mình tiếp theo một cú khởi đầu rất ư là thành công của những tác phẩm đầu tay. Như là một tiểu luận gia nữa chứ: tôi đóng vai phát ngôn viên của thế hệ trẻ - một thế hệ, đối mặt với sự thất trận ê chề vào lúc niên thiếu, đã sống cái tuổi trẻ của họ vào lúc dân chủ đang nở rộ ở Nhựt bổn.
Tuy nhiên như là nhà văn, tôi ngửi ra tuyệt lộ của mình, rằng tôi đang ở trong một ngõ cụt.



Thảm họa Nhựt

GCC xuống phố, vớ cuốn trên cùng với 1 số báo Thế Giới Ngoại Giao trong có bài viết “Một nhà văn, một xứ sở”, về thảm họa nguyên tử 11 Tháng Ba 2011, ở Nhựt.
Tác giả bài viết Ikezawa Natsuki là tiểu thuyết gia Nhựt, đã từng đoạt giải thưởng Akutagawa.
Câu văn Oé lấy làm đề từ cho chuyến đi thăm Hiroshima:
Qui done, dans les temps à venir, pourra comprendre [. .. ] qu'après avoir connu la lumière, nous avons été amenés ainsi, de nouveau, à basculer dans les tenèbres ?
SEBASTIEN CASTILIAN
De arte dubitandi (1562)
Kẻ nào, trong số hậu duệ của chúng ta sẽ giải ra được nghi án thê lương sau đây:
Sau khi con người biết ánh sáng, nó lại quay lại sờ soạng trong bóng tối?
*
« Si un accident entrainant la fonte du coeur nucléaire se produisait à Tokaimura ou à Fukushima, les dommages que devrait supporter la société japonaise seraient trop lourds » écrivait en 1993 le romancier Ikezawa Natsuki dans « Une fin joyeuse ».
Dans un texte inédit, il tire les lecons de la catastrophe. Une facon de saluer la littérature japonaise, invitée du Salon du livre de Paris, du 16 au 19 mars. 

IKEZAWA NATSUKI
*

*

*

*


PREFACE
POUR LA NOUVELLE EDITION ANGLAISE
(Mars 1995)

Qu 'une vie d 'homme puisse se jouer de facon décisive en l'espace de quelques jours, voilà un mythe auquel je ne croyais pas dans ma jeunesse. Mais à présent, quand je repense à l'expérience que j'ai vécue il y a trente-deux ans, entre le début et le plus fort de l'été, je suis bien obligé de reconnaitre que ce genre de choses est tout à fait possible. De le reconnaitre avec un sentiment de terreur sacrée.

Ghi chú về Hiroshima

Tựa cho bản tiếng Anh mới, Tháng Ba, 1995

Kenzaburô Ôé

Rằng, đời người có dịp thoải mái tới đỉnh, trong khoảng vài ngày, là một huyền thoại mà tôi chẳng hề tin, khi còn trẻ. Nhưng bây giờ, sống lại cái kinh nghiệm đã từng trải qua vào đầu một mùa hè cực hè, thì tôi đành phải thú nhận, một chuyện như thế là hoàn toàn có thể xẩy ra. Và cảm nhận nó với tất cả niềm kinh hoàng thần thánh, thiêng liêng.