During her
short career Rosalind Franklin made significant breakthroughs in such
disparate
subjects as coal chemistry and virus structure. But she is remembered
today
primarily for her largely unacknowledged contribution to the discovery
of the structure
of DNA. Franklin, who grew up in a prominent British family,
brilliantly
employed x-ray diffraction-a technique for analyzing the patterns
created when
x-rays hit crystalline substances-to determine the structure of first
carbon,
then DNA and viruses. Her work confirmed for Francis Crick and James
Watson
that DNA did indeed have a double helix. The men received the Nobel
Prize for
the discovery in 1962, four years after Franklin died of ovarian cancer
at age
37.
INTELLECTUAL
THEFT A colleague showed one of Franklin's photographs to Crick and
Watson
without her knowledge. They gained crucial insight into DNA's structure
(Crick's sketch is above)-and all the credit for the discovery.
Bà Rosalind Franklin này mới
là người khám phá ra cấu trúc DNA, và tờ báo National Geography đã buộc tội hai
nhà bác
học được
Nobel là những tên trộm trí thức.
Trên Blog Thầy
Kuốc nêu trường hợp, 1 câu phán của ông, bị 1 blogger bệ về blog
của
mình, là đạo văn. Gấu sợ không phải.
Bởi là vì câu phán của
Thấy Kuốc, quá đơn giản, rất dễ bị đạo, vì vô
tình.
Chính là vì lý do này, mà
Roland Barthes mới khai tử tác giả, trong bài
viết về
cái chết của tên khốn này.
Đọc bất cứ 1 bản văn, dù là do chính bạn sáng tác, và thành thực tin là
của mình, cũng đầy ý của người khác.
Tờ Granta mới nhất, là về
đề tài này.
Em
còn nhớ
hay Em đã quên?
Chúng ta là cái mà chúng ta nhớ, và ngay cả phịa ra nó, chúng ta viết,
cái
chúng ta nhớ.
Borges
cũng tin như vậy,
cả nhân loại chỉ có 1 cuốn sách, được viết bởi, chỉ 1 người:
Khoảng 1938, Paul Valery
viết, lịch sử văn học đúng ra không nên là lịch sử của những tác giả và
những tai nạn nghề nghiệp của họ, hay của tác phẩm của họ, nhưng nên là
lịch sử Cái Tinh Anh, the history of the Spirit, như là kẻ sản xuất hay
tiêu thụ văn chương. Ông viết thêm, một lịch sử như thế có thể được
viết ra mà không cần nhắc tới một nhà văn đơn độc, a single writer.
Không phải đây là lần đầu tiên mà Cái Tinh Anh phán như thế. Vào năm
1944, một trong những viên thư ký của nó trong Concord ghi nhận: Ta thì
thật là khoái cái ý này, về văn học, đó là [chỉ] một người viết tất cả
những cuốn sách… cái phẩm chất như thế, cái căn cước như thế, cả về
phán đoán và quan điểm, trong tự sự, cho thấy, đây là tác phẩm của một
cái nhìn-tất cả, nghe-tất cả, the work of all-seeing, all-hearing, của
một vì phong nhã (Emerson, Essays: Second Series, “Nominalists
and Realist,” 1844).
Hai chục năm sau Shelley diễn tả quan điểm, rằng tất cả những bài thơ
của quá khứ, hiện tại, và tương lai thì là những chương, hồi (episode),
hay những mẩu đoạn, của một bài thơ độc nhất, vô cùng, a single
infinite poem, được viết bởi tất cả những nhà thơ trên thế gian.
Tựa hồn những năm xưa
Đây là 1 bài viết mà Gấu đang ao ước làm cái việc "đạo", để viết về
những bông hồng của GCC, không phải của Coleridge. Gấu đọc Thầy Kuốc, thấy
Thầy đạo hoài, nhưng chẳng có tí lương thiện
tri thức,
khi viết, “nhớ đâu có, có tay này, tay nọ, nói thế này, nói thế kia”….
Trong khi trong trường hợp của Thầy, Gấu thực sự nghĩ, tay blogger vô
tình.
Bài viết “Cái Chết của Tác
giả”, chính Thầy Kuốc đã từng viết về nó, và
post trên
blog VOA của Thầy, trích 1 câu, tiểu chú ghi, dòng mấy, trang
mấy, và
còn đưa ra 1 câu dịch tiếng Mít.
Đọc câu dịch, Gấu nghi quá, vì Barthes không
thể viết như thế, bèn đi tìm nguyên tác.
Hóa ra Thầy phịa!
GCC đã mất
công dịch lại câu Thầy phịa.
Vậy là la làng “đạo văn”!
Mỗi người mỗi
việc, đã phân công rồi. (1)
(1)
V/v Thầy Kuốc bịp.
Roland Barthes, một người được xem là
cấu trúc luận ở cuối thập
niên 1950 và đầu thập niên 1960 và là hậu cấu trúc luận từ cuối thập
niên 60 về
sau, xem mọi văn bản đều chỉ là một không gian trong đó có vô số
các văn bản
đan xen nhau, hoà trộn với nhau, và không có yếu tố nào là thực sự độc
sáng cả.
(4)
NHQ Blog VOA
Tò mò, GCC thử coi "tiểu chú số
4" là cái gì:
(4) Roland Barthes, "The Death of the Author", tài liệu đã dẫn, tr.
166-172.
Câu tiếng Anh (được dịch từ
tiếng Tẩy) như sau, nhưng Thầy
Cuốc đếch dám trưng ra:
We know now that a text
consists not of a line of words, releasing
a single "theological" meaning (the "message" of the
Author-God), but of a multi-dimensional space in which are married and
contested several writings, none of which is original: the text is a
fabric of
quotations, resulting from a thousand sources of culture.
GCC dịch:
Chúng ta bây giờ biết một bản
văn thì không phải là một đường chữ,
đưa ra một nghĩa “thần học” đơn (“thông điệp”của đấng Tác giả-Thượng
đế), nhưng
mà là một không gian đa chiều, ở trong đó một số bản viết phối với
nhau, và kèn
cựa lẫn nhau, chẳng bản viết nào còn zin: bản văn là một miếng, mảnh
[giống như
mảnh vải] những trích dẫn, kết quả của cả ngàn nguồn văn hoá.
Em còn nhớ
hay Em đã quên?
Chúng ta là cái mà chúng ta nhớ, và ngay cả phịa ra nó, chúng ta viết,
cái
chúng ta nhớ.
Số này có bài Cám ơn Em có Anh, Thank U
for having Me, đọc loáng thoáng bắt mắt, bèn vơ về, như là Quà SN,
từ Em
Hà, hà!
NÊN
GHI XUẤT XỨ
Tôi
mới thấy trên trang của bạn
Minh Ý Nguyễn câu
status thế này: "Không ai muốn chiến tranh, nhưng nếu phải chọn lựa
giữa
chiến tranh và nô lệ thì chỉ có những kẻ khốn nạn nhất mới chọn nô lệ."
Thấy
quen quen, tôi tìm lại trong các bài mình đã post, mới phát hiện đó là
câu văn
của mình. Mong, lần sau, bạn Minh Ý nên ghi xuất xứ cho đàng hoàng.
Nguyễn Hưng
Quốc.
FB
Thầy Kuốc
Note:
Theo GCC, đừng ghi xuất xứ, nếu sự thực… thuổng,
từ ai đó.
Nhưng nhớ viết, nhớ ai
viết đâu đó, cho chắc ăn!
Đúng như câu
ở bìa sau tờ Granta, trên: Mọi dòng
là 1 mẩu của một điều gì đó, của ai đó, ở đâu đó, every line is a
fragment of
something else.
Như
mấy trường hợp dưới đây.
Hai câu thơ của Joseph Huỳnh Văn, Gấu lôi từ ký ức ra, [hình như] chưa
từng đăng
báo, được 1 ông đại thi sĩ trích dẫn trong 1 bài viết, và ghi, nhớ đọc
đâu đó,
hình như trên Thời Tập của
VL, trước 1975:
Khuya
nức nở những cõi lòng không ngủ
Đợi vì sao dậy sớm
tiễn người đi.
CON
ĐƯỜNG
DÀI VÀ ĐẪM
MÁU NHẤT
Chế
độ
cộng
sản
tại
Việt
Nam hiện
nay là
một
chế
độ
phong kiến
nhưng
không
có
áo
mão.
Vậy
thôi.
Nếu
ở
Tây
phương,
sau khi chủ
nghĩa
cộng
sản
cáo
chung ở
Đông
Âu,
người
ta nhận
định:
“Chủ
nghĩa
cộng
sản
là
con đường
dài
nhất
và
đẫm
máu
nhất
từ
chủ
nghĩa
tư
bản
đến
chủ
nghĩa
tư
bản”
thì
ở
Việt
Nam, nơi
người
ta, nhân
danh cách
mạng,
kết
liễu
một
triều
đại
có
thật
nhiều
lăng
để
xây
dựng
một
triều
đại
mới
trên
nền
tảng
một
cái
lăng
thật
đồ
sộ
và
thật
uy nghi, như
một
thánh
đường,
ngay giữa
trung tâm
thủ
đô,
chúng
ta cũng
có
thể
nói:
Chủ
nghĩa
cộng
sản
là con đường
dài
nhất
và
đẫm
máu
nhất
từ
chế
độ
phong kiến
đến…
chế
độ
phong kiến.
Câu nói trên, cái gì gì “đẫm
máu nhất”… là của Todorov, Tin Văn
trích dẫn trong bài viết về ông, cũng lâu rồi, trên mục tạp ghi do Gấu
phụ
trách, của tờ Văn Học của Nguyễn Mộng Giác:
Cùng với sự sụp đổ của chủ
nghĩa CS, đây là lúc "thanh toán
quá khứ". Khi mà người ta còn thấy trước mặt, một sức mạnh không
làm
sao tránh né, khi đó, sự đau khổ vẫn còn có ý nghĩa. Ngày mà chúng ta
chấp nhận
ý nghĩ bi thảm, khi tuyên bố, chủ nghĩa CS là con đường nhức nhối
(tortueuse)
dẫn từ "chủ nghĩa tư bản" đến "chủ nghĩa tư bản", khi
đó, những người dân tại những nước cựu-toàn trị chẳng thể nào nhìn ra,
ý nghĩa
cuộc đời này (Todorov, p.69, sđd).
QUÊ HƯƠNG
Nhớ, có ai đó nói câu này
rất hay: Một mảnh đất
chỉ trở thành quê hương khi có hài cốt của ít nhất một hai thế hệ chôn
cất ở
đó. Quê hương, như vậy, không phải chỉ là đất đai mà còn là máu thịt
của cha
ông và của đồng bào. Tính chất thiêng liêng của lãnh thổ nằm ở phần máu
thịt ấy.
Đó chính là lý do tại sao người ta, một mặt, không dễ dàng chấp nhận
một quốc
gia mới nào đó mình đang định cư là quê hương; mặt khác, có thể sẵn
sàng đổ máu
để bảo vệ một mảnh đất xa lơ xa lắc do cha ông để lại.
FB Thầy Kuốc
Note:
Ý
đó của
Garcia Marquez, Thầy vừa mới đi 1 đường tưởng niệm. Vỗ ngực xưng tên
nhà tiến
sĩ phê bình, mà “có ai nói" hoài.
Tuy nhiên, có thể Thầy vờ GM, vì GCC
là người
khui ra hình ảnh thần sầu đó (1)
ĐẠO VĂN
Tôi
công khai hoá việc có người lấy lại status của tôi mà không ghi xuất xứ
vì hai
lý do chính:
Thứ
nhất, vì nguyên tắc: Ở Tây phương, từ tiểu
học đến đại học, học sinh và sinh viên bắt buộc phải ghi xuất xứ tất cả
những ý
kiến mình trích dẫn từ người khác. Mọi cái sai hay cái kém đều có thể
tha thứ
được, nhưng đạo văn thì không. Khi học sinh hay sinh viên đạo văn, thầy
cô giáo
sẽ đánh rớt ngay tức khắc, trong những trường hợp nghiêm trọng, có thể
sẽ mang
ra hội đồng kỷ luật nhà trường.
Thứ
hai, tôi sắp xuất bản một cuốn sách nhan đề
“Những Ý Nghĩ Rời” trong đó có nhiều câu đã post trên facebook. Nếu
những câu ấy
được phổ biến dưới những cái tên khác, khi đọc sách, người ta rất dễ
hiểu nhầm
là tôi đạo văn.
Cũng chỉ là việc chẳng
đặng đừng.
FB/TK
Trở lại với
vấn nạn, viết là nhớ.
Naipaul có 1
bài viết thần sầu về cú này!
Ông phán, ngược hẳn lại, tớ đếch biết “nhớ” là cái
đéo gì, và tớ đếch có khả năng, thiên bẩm, “nhớ”!
Bài viết được dùng làm Tựa, cho cuốn tiểu thuyết, Một căn nhà cho
me xừ
Mr. Tinvan, Gấu Cà Chớn [ A House for Mr. Biswas, Knof, 1983] . Tối
qua, Gấu vớ
cuốn Literary Occasions ra đọc, thấy
nó, thú quá, tính đi 1 đường về nó.
Cuốn này, Gấu đã dịch cái bài giới
thiệu rồi.
Duyên
Văn
“Đâu có gì lạ khi nghe
trong giọng thơ của Lê Văn Tài, bên cạnh tính chất triết lý, lúc nào
cũng có cái gì như hiu hắt.
Ừ. Thì cũng hiu hắt như phần lớn triết lý và thơ từ xưa đến nay vậy
mà.” (1)
Ý “hiu hắt” này, Đặng Tiến
đã dùng, để nói về văn phong của Võ Phiến.
Vừa nói đến ăn cắp, là ăn
cắp xuất hiện!
“Hiu hắt, cô
đơn” là những từ của Đặng Tiến, khi viết về Võ Phiến. Gấu lập lại, khi
viết, “Võ
Phiến, nhà văn Bình Định”, chắc chắn là NHQ đã có đọc, vì đã đăng
trên Văn Học,
số đặc biệt về VP:
Có
thể có người cho rằng người viết quá đáng, từ một
văn phong hiu hắt, cô đơn suy ra hậu quả một thời gian vào bưng? Nhưng
hãy coi
trường hợp Tam Ích, một Mác-xít, cuối cùng tự tử. Hãy coi trường hợp
Văn Cao,
sau "Mùa Thu", đành làm một người câm, người què gánh tội. George
Steiner còn đi xa hơn, khi khẳng định: so với phi nhân, văn chương nghệ
thuật
là vứt đi, kịch Racine
là cái thá gì, so với [ngục] Bastille, thơ Mandelstam chịu nổi một giờ
của
Stalin? (The flowering of the humanities is not worth the circumstance
of the
inhuman. No play by Racine
is worth a Bastille, no Mandelstam poem an hour of Stalin) (5). Nhìn
như thế mới
thấy vinh quang và bất hạnh của Võ Phiến, nhà văn Bình Định. Nên nhớ,
ông đã có
một người em theo Cộng Sản và đã tử trận. Bạn văn cùng một thời Bách
Khoa với
ông: Vũ Hạnh. Theo như người viết được biết, "phía bên kia" đã từng
móc nối, kéo ông về với "Cách Mạng".
Trong
"Những ý nghĩ rời” sắp xb, có từ “hiu hắt” không?
NQT